" Phàn tướng công không biết gì sao?
Tân Thiên tử là Tạ Thiên Lăng đó!"
Đôi mắt láo liên trên khuôn mặt trắng mốc, mãi mê liến thoắng mà không nhận ra cái kết đắng sắp xảy ra đến mình. không khí trở nên nặng nề, dồn dập hơn, phừng phừng ánh lửa giận, vị trung quân không nhịn mà hét lớn
"Kim đầu tên gian sư
Các chư tướng!
Lập bàn thờ quy tế tứ phương
Lấy huyết bút đề cờ phục quốc."
Đoàn người trong điện đồng thanh hô lớn y lệnh, tốp lấy nghiêng bút, tốp lấy bàn. Nhanh chóng, mấy đoàn cờ phất phớt thẳng tắp bay trong gió, tiếng ngựa hí vang. Vị tướng khoác lên mình bộ quân phục, vái lạy khắp tứ phương, đoạn cầm bút vẽ bốn chữ " thuận thiên báo quốc"đầy uy lực trên cờ.
Đoàn quân tiến công.
Mấy tiếng đồng la keng keng cùng tiếng trống, theo sau là tiếng kéo của đàn cò và kèn vang khắp một góc trời.
Phụ tử đắc kỳ hiếu
Quân thần tận kỳ trung
Phu phụ đờn kỳ thuận
Huynh đệ toàn kỳ cùng
Đó là những gì anh biết được, trước khi đi xem qua vở kịch lần này. Có người đứng lên giải thích qua từng câu thoại vở tuồng thường có những chiếc mặt nạ khác nhau, chúng không ngẫu nhiên mà họa lên trên những gương mặt thanh tú ấy.
"Người có lòng trung và sức mạnh trong vở tuồng có đi vào câu ví :" người trung mặt đỏ đôi tròng bạc, đứa nịnh râu đen mấy sợi còi"
Anh ngó sang người kế bên đang nhìn mình nói, ban đầu anh thấy hơi kỳ quái sao lại có người kỳ lạ, ngồi đấy nhìn người ta trò chuyện một cách thản nhiên như vậy được, nếu không được trả lời lại thì không phải sẽ quế xì xị sao, nhưng theo phép lịch sự anh chỉ ồ ừ đáp lại cho xong.
Phàn Công người trung quân nhưng tính khí nóng nảy, khi tiến đến thành đánh Tạ Thiên Lăng cùng con trai Phàn Diệm, do nộ khí lên cao, Phàn Định Công bị thổ huyết ba lần sau là chết trên đường ra trận. Thật tiếc thay cho một trung thần. Dù đây chỉ là một đoạn kịch ngắn nhưng cũng làm cho anh sôi sục nơi lòng ngực, từ khâu trang phục đến từng nét vẽ, từ những giai điệu cho đến những lời thoại, các khung cảnh hòa quyện vào nhau tạo nên một vở tuồng thầy mẫu mực trong kho tàng văn hóa dân tộc.
Buổi diễn kết thúc, anh đứng mỉm cười, vỗ tay tán thưởng cho những người nghệ sĩ tuồng. Lại có ý tưởng cho câu chuyện của anh rồi, lần này anh sẽ viết về câu chuyện về tuồng hoặc là liên quan đến nghề cầm ca này. Thật may mắn, khi vô tình thấy tấm quảng cáo về nghệ thuật hát bội lúc đang trên đường đến tòa soạn, dù không hứng thú gì đến hát bội, nhưng khi nhìn thấy cái tên "Sơn hậu" anh phải đứng nhịp vài giây và khi nhận ra thì anh đã ngồi xem và cuốn theo không khí của vở kịch.
Một cuộc tình lâm li bi đát trong "San hậu" chăng! Anh sẽ viết một câu chuyện lấy cảm hứng từ đó ,anh nghĩ, chắc sẽ thú vị lắm đây. Miệng tủm tỉm cười, các nơ ron thần kinh con người của những lời văn, câu chuyện bắt đầu truyền tín hiệu làm việc, anh chàng ấy cứ thế chìm đắm trong những tình tiết, câu văn bay bổng tiến bước đến tòa soạn.
Hắn đứng từ xa, quan sát chàng thanh niên đang mất hút dần trong dòng người tấp nập.
"Ra là đây là câu chuyện được chỉnh lý lại, có vẻ sắp tới sẽ có thêm phần ngoại chuyện nữa ta, bao đời vẫn vậy, haha" - tiếng hót líu lo kế bên tai hắn, chú chim sẻ trên vai phát lên vài tiếng rồi lại rỉa rỉa tí lông rối, đoạn quay đầu nhìn hắn hỏi:
-" Nếu anh ta không đồng ý cho cô thứ cô muốn, thì cô sẽ làm gì?"
Hắn, đứng trầm tư hồi lâu thì chậm rãi bước và lờ đi câu hỏi của chú chim sẻ mãi nhìn đôi ngươi đã đổi một bên màu.
Năm Trịnh- Nguyễn phân tranh, từ khi Nguyễn Kim bị sát hại, năm 1545, con rể là Trịnh Kiểm lên thay. Để nắm trọn binh quyền, Trịnh Kiểm đầu độc giết con cả Nguyễn Uông của Nguyễn Kim. Người con nhì của Nguyễn Kim là Nguyễn Hoàng lo sợ bị anh rể hại, nên nghe theo lời khuyên của Nguyễn Bỉnh Khiêm, xin vào trấn thủ Thuận Hóa. Sau Nguyễn hoàng không những đánh bại được nhà mạc mà còn lấy được lòng dân Thuận Hóa. 1600, nhân lúcc họ Mạc nổi dậy, Hoàng ngầm xúi giục các hàng tướng Mạc cũ nổi loại để lấy cớ đi dẹp và nhờ thế mà thoát được về đất nam. Mâu thuẫn giữa Trịnh và Nguyễn ngày một gay gắt, mãi đến cuộc khởi nghĩa ba anh em Tây Sơn bùng nổ năm 1771, nước nhà mới được thống nhất.
Trong Sơn Hậu có Lê Tử Trình, Nguyệt Kiểu hết lòng vì vua, thì lịch sử hiện thực thì có Nguyễn Ư kỷ, Ngọc Bảo là những người bàn mưu tính kế giúp Nguyễn Hoàng. Vậy, “Sơn Hậu” ra đời là từ thời đó? Ai đó đã dựa vào sự kiện đấy mà viết lên một tác phẩm như vậy? Tất cả giả thiết đều đang chỉ là nghi vấn, chưa có nhà ngiêm cứu nào kết luận chính xác về thời gian ra đời của tác phẩm, tác giả là ai và ngay cả bản gốc của vở tuồng là như thế nào. Tất cả kịch bản hiện tại cũng chỉ là dị bản xong chỉ có nội dung, ý nghĩa đều là trung thần nghĩa tử.
Nếu không phải là ái, thì sẽ là trí. Ai rồi cũng sẽ tìm được thứ mình muốn tìm, có người cần chất xúc tác, có người thì có được một cách tự nhiên, nhưng có một số trường hợp đặc biệt thì bị ép, hắn nghĩ, nếu chọn trường hợp cuối, thì chẳng phải sẽ dễ dàng và nhanh chóng giải thoát được số phận này sao.
Tiếng lá vỡ.