Xanh trắng xanh
Trời lộng gió, mấy đám mây thi nhau chuyển.
Bên hiên nhà, mấy chậu chầu bà, mai, mồng tơi lắc lư
theo gió.
Trà đắng chát thơm thơm, tiếng lật sách.
"Ô đây là đồ kẹp sách cắt hình thư pháp khuya qua
cô làm ấy hử?"
Hắn gật đầu cười, mắt vẫn dõi theo con chữ
" Tối qua tối quá, giờ sáng sủa nên mới thấy kẹp
sách xấu thật, chữ nét bút lộn xộn cả lên! "
Tiếng phập, 1 nhát xuyên tim. Công sức cả khuya của hắn
bây giờ được đáp trả bằng câu nói có tính sát thương cao như thế này, thật là
đỡ không được.
" Cô thật lắm trò, hết đàn rồi lại vẽ, cắt giấy,
thư pháp rồi đủ thứ, nhìn cô không bao giờ hết điều mới cả. "
Hắn khẽ cười, đoạn đóng sách lại, ngã lưng lên ghế
ngước nhìn trời thoải mái, bắt đầu hát ngân Nga.
Mọi thứ đều chìm trong tiếng hát ấy. Hát về một cuộc
hành xử đau thương, về một người chậm trễ , về những nét bút phóng khoáng in
trên dải lụa trắng ngần dù cho bị xiềng xích đầy mình.
Một tờ giấy trắng in lại 1 câu truyện, người trong bài
hát lưu lại biệt tài, người hát thì lưu lại kí ức.
Ở thế gian này, cuộc sống thật rẻ tẻ nhạt.
Ăn vào sẽ biến thành ngọc.
Nợ thì phải trả.
Trả lại cả vốn lẫn lời, nhưng trả rồi lại thấy vẫn một
kết cục đau thương.
Giờ Ngọ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét