Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2020

Nghĩ là mèo

Hôm ấy thứ 6 là buổi trưa nắng đẹp. Mây trên trời trôi trôi theo những làn gió nhẹ nhàng lả lướt, không quá chói chang, cũng không quá âm u, khung cảnh cứ đều đều diễn ra khiến phần làm nào khoan khoái trong người. Cún - tên một bé mèo - nằm chèo queo ngủ ngất ngây trên cái bàn trắng có view hướng cửa sổ, chốc chốc bé lại bất chợt duỗi chân vặn người lại tiếp tục cơn mê.   

 


Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2020

GÓC BÀN GỖ NHỎ

 

26.3.19

__________________________________________________

Quy thành ngoạ

Long mạch vệ an

*xào xà xào xạc* tiếng gió lốc qua những tán cây cao giữa ngày trời mùa hạ.

Hồng phục bóng

Khẽ cười....

Mơ màng...một tiếng nói êm dịu vang lên

"Trời nắng nóng sao không vào trú mà ngồi ngoài sân đây thế cô gái. " cô gái dáng thướt tha trong bộ y đỏ thẩm, tóc đen dài phất phới che mặt, chỉ vừa y chừa lại đôi môi đỏ căng mọng, đang đi tới chỗ người con gái nọ

" Ô! Tôi đang ăn cơm, nhìn qua nhìn lại hộp cơm tôi đâu r nhỉ! " cô bé ngước lên, mắt có nét thẩn thờ.

" Có sao không thế? "

" À không không! Chỉ là có chút lơ đễnh tí! Cảm ơn cô! " cô bé cười hề hề nhìn người y đỏ rồi trở lại ngước lên những tán cây đang đung đưa trong gió. Đoạn lại nói

" Dạo này thời tiết hay nóng nực, ai cũng bức bối trong người nhỉ, haha xem các người ấy đang chửi đổng kìa. Gió hôm nay mát mừ có nóng quá đâu! "

Người con gái áo đỏ nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, không biết trời có quá nóng đến nổi cô bé sản luôn rồi không, cô ngồi xuống kế bên đồng thời lấy tay sờ trán xem não cô bé có hỏng không. Vì hành động đột ngột nên cũng khiến con người bất giác lùi ra một chút. Cô bé bảo

" Xin lỗi cô! Đầu tôi hơi nóng, gặp lạnh đột ngột thì..."

Chợt phát giác một điều kì lạ, lại nói

" À tôi quên mất! Rất vui được làm quen, tôi là sinh viên năm hai, còn cô tên gì? Sinh năm mấy nì mình làm quen nhé" với ánh mắt đưa tình, cô bé có ý đùa vì một nuốn làm cuộc trò chuyện nên thoải mái hơn.

" Tôi cũng không nhớ nữa! Mọi người thường gọi tôi là... " đoạn tên cô bé không nghe được, dường như đang có thế lực nào đấy đang che khuất nó.

" Tôi thật muốn nói chuyện với mọi người, nhưng không có ai nghe tôi nói cả, hôm nay dưng gặp được cô, tôi vui lắm.

Tôi không thể nào đi ra ngoài được, trước mắt tôi hiện đang chỉ là một màu đỏ đục, à hay cô kể cho tôi về thế giới bên ngoài thực sự như nào đi"

Chẳng ngại chia sẻ cô bé nói " ngoài kia thực sự ồn ào tấp nập lắm, người nói người cười, muôn màu muôn vẻ nhé. Tôi cũng là được nghe kể nhiều thôi, nhất là các bác , các chú xung quanh tôi này, họ gần cả trăm nghìn tuổi, như ở nơi đây chẳng hạn, họ kể cho tôi về câu chuyện ly kỳ ở nơi đây. Nào là cụ rùa thời năm 1790 là cổng thành Khảm Khuyết của thành Bát Quái, và bao năm vị trí ấy, cụ đi rồi lại thành, cụ còn gắn với giai thoại giữ long mạch cho cụ Norodom hay còn gọi là cụ Phủ Đầu Rồng. Hay nơi tôi và cô đang ngồi, thoáng và rộng, từ sáng tới chiều ánh sáng mặt trời cũng có thể chạm tới nhưng không quá sáng cũng không quá tối, nhưng theo tôi thấy hơi âm u khi chiều tà vì kiến trúc luôn hướng về phía tây nam."

" Ừ! Tôi cũng hay nghe một số người nói về vấn đề này"

" Tôi có nghe cô là người giúp cho buổi lễ tháng chạp chúng tôi cuối cùng cũng yên bình, thật cảm ơn! "

" Không tôi có làm gì đâu! Họ gặp một số trục trặc thôi mà, ví dụ như người đứng ra làm không kiêng cử nên họ bị bối rối khi gặp ý kiến bốc đồng"

" Vâng vâng! Dù gì cũng cảm ơn cô! Tôi cũng đã gặp một trường hợp là một người bạn, bạn ấy làm kiểm tra nhưng lại chừa phần kiểm tra lại mà không ôn, đúng lúc ngồi kế bên một người không hề quen nhưng lại biết và sẵn sàng giúp và hôm đó cậu ấy đã qua ải, cũng như lễ hội vừa rồi không có cô giúp kịp không biết lễ hội đi đâu về đâu haha! "

" Cô quá khen! tôi có làm được việc gì!? "

" Cô ở đây cũng lâu rồi! Có nghe về họ nói gì chưa!? "

"Họ? "

" Những thứ xung quanh cô! Tôi vẫn đang nghe họ nói về cô đấy, dù có hơi nhạt nhưng họ vẫn tờ mờ nhìn ra"

Người xiêm y đỏ ngơ ngơ nhìn, hỏi lại " ý cô là bác nghê ở phía sau ấy hử?! "

"À rồi rồi! Haha nay vinh dự gặp được cô, tôi chưa gặp được bác nghê, mọi người nói tôi đừng đi và tính hơi nhát nên tôi chưa cơ hội gặp bác nghê bao giờ! "

" Bác tốt tính lắm đôi khi hơi cộc cằn, dào này bác hơi khác không biết có chuyện gì đang xảy ra hay không? "

Vội liếc sang các anh song sắt được hàn chéo nhau để ngăn lại, cô bé nói " chắc không có gì đâu, chắc trời nóng quá, người hơi bực bội ý mừ hehe! "

"Ừ mong là vậy! Ơ hình như cô đang mờ dần thì phải" vừa nói người xiêm y đỏ đưa tay quơ quơ. Cô bé có cảm giác cũng hơi lạ, nhìn tay mình bắt đầu trong suốt, bỗng vụt một màn đen trước mắt, đâu đó vang lại tiếng kêu của người con gái y đỏ.

____________

Choàng tỉnh dậy

" Chị gặp ác mộng à? " cô nhóc trước mặt được cô gối đầu lên

" Chị nghĩ chị bị rơi! "

" Bị rơi? "

Một âm sắc khác

" Con có người đau nhức hay mệt mỏi không cô bé? "

" Dạ cũng có hơi hơi ạ! "

" Nảy ta có cảm nhận một luồn khí lạ, bản là lạnh không nóng nhưng khí thì lại nóng không lạnh"

" Có lẽ nào..."

" Chị có sao không? Hay chị gối đầu ngủ thêm tí nữa đi! "

" Ừ ừ cảm ơn em! Chị ổn rồi nè!

Bác ơi! Nảy có lẽ con đã ở một chiều không gian khác chăng? Tại con cũng có thể cảm nhận được chúng! "

" Xuất hồn chăng? Mà chắc là con ngủ r mơ tứ tung thôi, gặp trời này nóng nữa! Thôi về nghỉ ngơi đi, dạo nay chắc học nhiều r sản r! "

" Hehe con cũng mong vậy! Vậy con về nha! Mọi người buổi trưa... À buổi chiều vui vẻ nha. Ồ! Hộp cơm này, tìm nảy giờ! Bái bai mọi người! "

Cô cười rồi quay người cất bước chân đi, đâu gần đó, đang có con người, tóc đen dài óng ả, nhìn là thiếu nữ đôi mươi vận lên người bộ xiêm y đỏ tươi, màu của sự đam mê nồng cháy đôi khi hiểu lầm thành sự giận dữ tột cùng, vẫy chào tạm biệt sau đó mờ dần theo thời gian.

Con người thường được ban cho bảy nổi khổ sinh, lão , bệnh, tử, thích mà không đến được, ghét mà phải dính nhau, cầu mãi mà chả thành. Muốn nhìn cả thế giới với đôi mắt trong long lanh nhưng lại bị kìm hãm , muốn nói lại không được lắng nghe, khi thời khắc đến lại không nắm bắt được trong khi đã xin trăm nghìn lần, cô ở lại, chỉ còn hỗ trợ, suy nghĩ về những ngày tháng còn trên nhân thế, hối tiếc về sự việc gây nên. Cô gái trẻ nếu một ngày nào đó gặp lại, tôi muốn nói cô nghe nhiều hơn, tôi muốn đi, tôi muốn làm những điều tôi thích, tôi là...



Nhạt

 Đôi khi chỉ là một cơn mưa rào nhỏ, bất giác người ta phải dừng lại, nấp dưới mái hiên nhỏ ngay gần đó.

Ngắm nhìn

Mưa rơi

Tách tách

Đang vội không?

Vội chứ?

Còn khá lâu đấy!

Ừ, không sao! Có thể chậm lại vài phút

Không sợ bị bỏ lại đằng sau sao?

Bỏ lại không đáng sợ bằng lúc nhìn vào sự thật đâu

Sự thật là gì?

Là những quá khứ, con người, tương lai, ngộ nhân, đạo lí luân thường, nụ cười dưới ánh nắng chói chang khiến người ta phải nheo mắt, rất nhiều.

Mệt không?

Mệt chứ

....

Nhưng

___________

20.4.20

Bên hiên nhà

  Xanh trắng xanh

Trời lộng gió, mấy đám mây thi nhau chuyển.

Bên hiên nhà, mấy chậu chầu bà, mai, mồng tơi lắc lư theo gió.

Trà đắng chát thơm thơm, tiếng lật sách.

"Ô đây là đồ kẹp sách cắt hình thư pháp khuya qua cô làm ấy hử?"

Hắn gật đầu cười, mắt vẫn dõi theo con chữ

" Tối qua tối quá, giờ sáng sủa nên mới thấy kẹp sách xấu thật, chữ nét bút lộn xộn cả lên! "

Tiếng phập, 1 nhát xuyên tim. Công sức cả khuya của hắn bây giờ được đáp trả bằng câu nói có tính sát thương cao như thế này, thật là đỡ không được.

" Cô thật lắm trò, hết đàn rồi lại vẽ, cắt giấy, thư pháp rồi đủ thứ, nhìn cô không bao giờ hết điều mới cả. "

Hắn khẽ cười, đoạn đóng sách lại, ngã lưng lên ghế ngước nhìn trời thoải mái, bắt đầu hát ngân Nga.

Mọi thứ đều chìm trong tiếng hát ấy. Hát về một cuộc hành xử đau thương, về một người chậm trễ , về những nét bút phóng khoáng in trên dải lụa trắng ngần dù cho bị xiềng xích đầy mình.

Một tờ giấy trắng in lại 1 câu truyện, người trong bài hát lưu lại biệt tài, người hát thì lưu lại kí ức.

Ở thế gian này, cuộc sống thật rẻ tẻ nhạt.

Ăn vào sẽ biến thành ngọc.

Nợ thì phải trả.

Trả lại cả vốn lẫn lời, nhưng trả rồi lại thấy vẫn một kết cục đau thương.

Giờ Ngọ.


Tịch mịch

 Bật đèn bàn trong căn phòng tối

Vài ba phím nhạc vang lên trong không gian tĩnh mịch.

" Tôi không biết cô cũng biết chơi nhạc, nay tâm trạng tốt sao? "

Hắn cười, ngón tay mãi lăn tăn trên phím. Đã lâu rồi, mới có cảm giác nhớ đến vậy, nhớ một người hắn đã luôn quý mến. Người con gái đôi mươi cuối cùng cũng lên kiệu đầy hoa, tâm hồn ngây thơ tinh khiết, kết cục lại chấm dứt đời mình với sự phản bội của người mình thương.

Ăn vào sẽ hoá ngọc, rửa đi tự nhiên sắc ngọc sẽ ánh lên.

" Phải chi lúc ấy tôi không lu mờ trong biển hận, không giúp đối phương việc xấu, thì cô ấy sẽ sống khác.... Chắc là không"

Hắn, chỉ biết cười trừ. Cái xuyến hồng lắc lắc lư theo đôi bàn tay nọ.

Lại vài nốt nhạc vang lên.

Mọi chuyện kết thúc trong sương đêm lạnh giá.

___________________________

Khi cố gắng thay đổi một điều gì đó nhưng đáp án mãi chỉ có một, kết quả đã an bài như vậy, tốt nhất nên từ bỏ thì hơn.

Nhưng tiếc thay, hắn rõ cứng đầu, mãi mãi không biết buông, biết bỏ là gì.



Cà phê thuốc bắc

 Màu rán vàng trải đều trên mấy cái ngói gạch đỏ.


Hội quán



Hắn, tựa lưng lên ghế gỗ, tay vô thức mãi khuấy ly cà phê .

Lách cách

Mấy viên đá quay cuồng trong dòng xoáy cà phê, vô tình va vào chiếc bát mà mọi người hay gọi là bát giả cổ gốm. Điệu Jazz lượn lờ khắp khung phòng được phỏng theo những thập kỉ xưa, nho nhỏ và ấm cúng.

Có cái ria mép hay leo chèo, từ những hộp chung cư xuống màu bay sang cành cây đã mang áo xanh, sau đó lại đáp xuống nơi cái mũi đen hay gâu gâu đang nghỉ ngơi.

Bình lặng, hắn đưa mắt nhìn xuống nơi nhộn nhịp qua ô kính đã mờ theo tháng năm qua.

"Hoạ là tại tâm" hắn ngẫm, nào "vô thường" ở cõi "ta bà".
Sao nghĩ ra nhưng lại không làm được.
Sao nói ra nhưng lại không thay đổi được.
Thanh thanh mùi bạc hà hoà quyện cùng vị đăng đắng và cái ngọt hậu của cà phê dần trôi xuống theo cuống họng. Cười trừ, hắn bình thản nhìn ra phía những cánh vũ đang bay lượn trên trời cao. Thoắt cái đã qua năm rồi

 



“ Pride - Greed - Lust - Envy- Gluttony - Wrath- Sloth”

Ngồi trên băng ghế được bố trí bên đường đi bộ. Tiết trời chủ nhật khá âm u, 7 giờ đã lấm tấm vài hạt nước lạnh, thời gian, sự vật chuyển động một cách thật chậm rãi và từ tốn.

“ Thật thanh tao và quý phái. Lâu rồi mới có dịp thấy biểu cảm dễ chịu, dù hơi xuống sắc nhưng lại có phong thái an nhàn. Hòn ngọc, nhỉ?!”

La perle de l’Extreme-Orient, mỹ danh mang tính phô trương cuộc sống xa hoa giữa các vị đế vương thay vì phản ánh đời sống thực tế nghèo nàn của các sinh, sự vật mà họ đứng đầu. Hòn ngọc, có là do Greed, lòng người thì sâu vô hạn, không biết đâu là điểm dừng, sự việc sau đó, từ sự giằng xé bức rức, căm phẫn, viên ngọc được lau chùi bóng loáng dần mang đầy vết xẹo.
Gió thoảng nhẹ.

Khung cảnh lặng như tờ.

Lộp bộp

Vài giọt nước rơi trên vai hắn, người nói, hắn nghe.

" Đã lâu rồi ta mới nghe lại cái danh ấy, đã lâu rồi, lâu rồi. "

Thanh âm trầm ấm vang 1 góc trời, hắn ngước mặt nhìn mây bay, cười mỉm.
" Mây mù hay là khói bụi, gió vờn hay là khí vờn. Thời điểm bây giờ các ngươi có thể gọi là phồn vinh, sa hoa tráng lệ, nhưng đối với ta chỉ có thể là tuổi già sắp lụi tàn. Bao nhiêu khí ngươi có thể thải, bao nhiêu vật ngươi có thể vứt, đào sâu bao nhiêu nữa, đắp cao bao nhiêu nữa. Đây là cách mọi người cố gắng mài dũa đánh bóng viên ngọc này sao. Đôi khi ta muốn hiểu nhưng lại không muốn hiểu, giờ chỉ còn tin vào số phận đã an bài. Ngồi đây, uống tí trà, nhìn tí sông, tí núi, tí cây rồi thở dài, lắc đầu, mỉm nụ cười thương tiếc rồi bỏ qua."

Hắn không nói gì, hôm nay trời khá tâm trạng, nhìn phía đoàn người đi đi lại lại cười nói, lại nhìn lên mấy đám mây mãi nhỏ vài giọt nước. Lộp bộp, vai hắn lại ướt.
Hắn cười, tay vỗ vỗ lên vai rồi ngồi thư thả chỗ đấy, người lại nói, hắn lại nghe, gió thoang thoảng, lao xao.

 





Lạc

 Mưa rơi

Những cơn mưa tầm tã dưới bầu trời chiều tháng 7, gió thổi, se lạnh hết cả tim gan. Hắn đứng trú mưa dưới mái che của một căn nhà, vì quên mang ô, gặp cơn mưa bất chợt trên đường về ktx nên đành trú tạm nơi căn nhà kia. Hắn để ý dưới cột điện gần đó, nước mưa mãi nhiễu xuống thùng xốp chứa cả đống đồ chơi cũ, con búp bê Nga.

" Babuka? "

" không phải "babuka" mà là "babushka" nếu không rành ngươi có thể gọi là búp bê Nga. Với cũng đừng nhìn chằm chằm người khác như vậy, nó hơi xúc phạm đấy."

Thấy hắn cười khổ, hơi thẹn mặt, tay gãi đầu bảo xin lỗi, Babushka rút lại sát khí rồi thở dài

" Thật là, không có gì khác hơn ngoài vẻ ngoài sao! Mắt thật không tròng"

Hắn hơi sững người, đi lại thùng xốp, hai tay bưng con búp bê Nga lên rồi trở lại trở vào trú mưa. Tại sao cô lại nói như thế, tôi có làm gì cô đâu, đừng nghĩ tôi không nói là cô có thể làm tới, một đống câu hỏi hiện trong đầu hắn, mới vừa mở miệng a tiếng lại bị chặn họng

" Ngươi thấy ta thế nào? "

Ngốc lăng nhìn con búp bê, sao tự nhiên lại đề cập đến vấn đề ấy, hắn nhìn tổng thể, đánh giá màu sắc rất tươi, trông có vẻ còn mới, chất liệu gỗ nhưng nhờ lớp sơn ngoài nên không bị dính nước nhiều.

" tại sao cô lại ở trong thùng xốp vậy, cô nhìn rất mới, màu sắc tươi và đẹp nữa, chắc mấy đứa trẻ thích lắm"

" ngươi có thể tách lớp gỗ nhìn bên trong! "

" thật sao" đôi mắt loé lên tia sáng, tay tách ra từng lớp gỗ. Babushka, bà cụ, hắn cầm trên tay là con búp bê mang câu chuyện về một cô gái nhỏ trưởng thành qua thời gian. Trông là vậy, nhưng tại sao lại bị mất phần lỏi nhỉ. Dừng tại ruột rỗng của lớp cuối cùng, con búp bê Nga lên tiếng

" Bị mất rồi, đừng nhìn nữa, nó không hiện ra cho ngươi xem đâu"

" tại sao lại mất vậy? "

" vì ta đã muốn vứt thứ xấu xí đó đi"

Từ bỏ phần cốt lõi của mình, nó đã cố gắng thay đổi rất nhiều cũng chỉ vì muốn đón nhận tình thương. Cho đến một ngày, cái lõi ấy biến mất, chất của nó cũng thay đổi hẳn, không biết làm gì, không biết ra sao.

" vì vậy nên cô mới đi tìm? "

Babushka không nói gì.
Tiếng mưa rơi mãi không ngớt.

Cô nghĩ khi tôi tìm được phần lõi rồi, tôi sẽ được chấp nhận chứ, để trở thành chính tôi nhưng.... Trong khi tôi vẫn muốn tình thương của dòng đời.
Thật rẻ mạt làm sao.
____________________

Góc giường nhỏ vẫn nhộn nhịp như mọi khi, chúng háo hức và rền rang với chủ nhân, cả với đồ vật mới ngay phía bàn học. Mưa ngớt. Nếu cô muốn tìm thì phải có lòng tin, một ngày nào đó điều cô tìm sẽ thuận theo cô, một lần nữa.



Dưới bầu trời bất chợt đổ cơn mưa đầu tháng 7

 Hà hơi men vào không khí se lạnh dưới đêm khuya thanh vắng.

Từ tầng bốn, ngắm nhìn thành phố, mấy đèn vàng nháy nháy ngay ngã tư đường, đầu canh tư.

Văng vẳng đâu đó trong màn đêm có tiếng phóng đại của những con xe phân khối lớn, tiếng mèo vờn nhau, và cả tiếng chuột chạy loạn.

Cách

Tiếng ly thuỷ tinh va,
Sau vài ngày xả trại, kết thúc một mùa quân sự đầy nắng và gió, hắn cùng với một đàn anh lâu có dịp đàm đạo, cùng thảo luận về mọi thứ trên trời dưới đất. Đêm nay, góc giường nhỏ kia đã bị bỏ rơi nên không còn nhộn nhịp như mọi ngày. Hắn cầm cái ly đầy ắp bia hơi, loại bia có thể chưa được diệt khuẩn theo phương pháp Pastuer trước khi đóng lon hoặc chai thường sẽ giữ được hương vị nguyên bản, nhìn mây đang đua nhau kéo rồi một giọt, hai giọt,…Sau đó là một cơn mưa bất chợt. Mùi hơi đất bốc lên. Chiếc vòng đỏ trên tay hơi khẽ động, hắn cười, nốc hết nửa ly rồi lại nói vu vơ.

“ Một tháng qua em đã nhận ra nhiều thứ đấy đại huynh à! Em nghe học quân sự là thời gian nghĩ dưỡng, thời gian cho các mối quan hệ được hàn gắn, thời gian cho một cái bản được rèn luyện, ví dụ như mỗi ngày đều luyện tuyệt chiêu mình đồng da sắt dưới trời nắng gần 40 độ, trên những con đường đất đá nhọn nhỏ li ti.”

Nói tới đây hắn và người anh đấy đều cười, anh hỏi vậy một tháng qua hắn đã có được những thứ gì, anh kể thời quân sự của anh cực vui, vào đêm cuối ai nấy đều quẩy đến một, hai giờ sáng, bị thầy giáo giáo huấn tư tưởng tận hai đến be lần, bất quá tam đành bó tay vào quậy chung với đám nhỏ, anh kể về những ngày anh bị kỷ luật vô tội vạ, ngày nằm ngủ ở những bãi tập lộng gió và côn trùng bò nhảy tá lả.

-Ngày nào lòng lại muốn, lại cồn cào
Muốn được rong chơi như trẻ thơ chờ mùa hè tới.-

Hắn chợt dừng một nhịp, miệng mỉm cười nhưng ý không cười, hơi men dần lên não hắn, hắn nốc mấy chai rồi thì chả còn nhớ nữa, nhưng tự nhiên cảm xúc hắn muốn dâng trào.

“ Một tháng ấy của em thực sự đã có nhiều điều làm em ngộ nhận ra, có những thứ mất rồi thì lại hối tiếc, có những điều đã lỡ rồi thì không bao giờ kiếm lại được, có những thứ cần nói lại không đủ tự tin để nói, có những lúc yếu lòng nhưng lại tỏ ra lúc nào cũng như tận hưởng mọi thứ rồi đêm về lại cảm thấy lạc lõng vô bờ. Như…Chiếc vòng đỏ này, một thời huy hoàng nó là một thứ bất ly thân của một cuộc tình ngây thơ cho đến khi điên dại lại bị thất sủng, sau đó là bị cất mãi trong hộp, cứ thế nó dần mất đi giá trị.”

Cơn mưa nhẹ hạt giờ vẫn chưa chịu dứt, giọng hắn trầm từ từ thả, điệu blues cứ thế ngân, không gian nhẹ nhàng đầy hoài niệm. Hắn kể cho anh về những ngày cẩu huyết, vừa thấy trời mát đến lúc tập trung lại nắng cháy rát cả xương xẩu, về ngày thi đấu lắp ráp súng của lớp hắn, ai thua sẽ đi bưng nước, kể lần đầu hắn lắp ráp dưới ba mươi giây. Có ngày mưa, vì sợ ướt giày nên phải đi chân không về, đường đá li ti, chân hắn ngày chai sạn hơn. Ngày học cuối, trời mưa tầm tã, một lần nữa hắn được tắm mưa, cùng bạn cùng bè, đứng bên đường có dòng nước chảy siết vẫy vẫy chào đồng chí chạy xe qua, có ai đó mất mắt kính cả đám đi tìm dưới dòng nước siết kia, vì ơn thế mọi người đi ngang cứ ngỡ nhóm hắn đang mò cua bắt tép. Những thước phim, tấm ảnh cả đám lăn lê bò trườn khi còn vận trên mình những quân phục xanh lục ấy. Những khúc hát xướng lên bằng các giai điệu kì cục, những bài học về tình người, lòng trung thành và tình yêu bất diệt, các thầy các cô dễ thương, về những buổi trưa ngủ ở bãi tập nắng nóng, giảng đường ồn ào và các hồi chuông báo thức dậy.

Hắn nhớ những bài học mà anh nói, những bài học mà tháng hè nào đó hắn cố bám theo nhưng kết quả thất bại. Cảm thấy may mắn thực sự có người lắng nghe mình nói gì thay vì họ cứ thể hiện cái tôi, cái họ phản bác lại mà không suy nghĩ gì đến hắn, nếu xét phương diện về những đồ vật kia thì hắn lại không muốn chúng lo nhiều, duy chỉ có chiếc vòng đỏ ấy, sau buổi tối nọ, nó trong hộp ở tận cùng vali, hắn một lần nữa muốn thử sức lấy lại đồng thời tạo cho nó một ký ức dưới con mắt nhìn thấy mọi thứ muôn màu của hắn. Có vẻ người đàn anh ấy nghĩ hắn hơi say nên mới kể cho anh nghe những điều hơi vô lý, anh vẫn im lặng lắng nghe. Anh nghe hắn nói về ngày hắn bệnh, buổi chiều nọ, nằm dưới những tán cây xanh bãi tập 16 đầy đường hào, lô cốt và cây con, nói về quy luật nhân quả, có qua thì có lại, về dãy đường Trường Sơn huy hoàng và linh khí hội tụ nơi quân khu ấy.

Nghe về những chuyện tâm linh nơi kí túc xá quân sự, câu chuyện về quý trọng hiện tại nơi hồ đá, về đêm hôm trăng tròn hắn khó ngủ vì chiếc vòng kia và một cuộc tình sau ấy. Được lúc hắn lại dừng, lại một cốc đầy bia, lần này một trăm phần trăm hắn uống, những gì hắn kể , những thứ ấy chỉ đến được một lần duy nhất trong đời, có chút hơi tiếc nuối vì hắn biết cuộc vui đến lúc cũng sẽ tàn. Có câu nói “ Tuổi trẻ thật tốt biết bao, luôn mang theo những nụ cười tươi tắn tuổi thanh xuân, sau này rồi không thể bắt chước được”. Chiếc vòng đỏ tĩnh lặng, nó nghe hắn kể từng chữ một, chợt một kí ức thoáng qua đâu đó tiếng cười đùa của người nó có lẽ đã từng hết lòng hết dạ đi theo.



Ánh chiều tà

 Hắn vận bộ đồ quân phục , mệt mỏi ngồi xuống chỏm đá gần đó, nhìn xa xăm. Những đám mây xám xịt đua nhau lướt cùng với đợt gió chiều ngày Tết Đoan Ngọ. Ánh trời bên phương tây chuẩn bị tắt, hắn thở dài nhìn các nhịp nước nhấp nhô trong lòng hồ Đá. Năm 90 họ đến nơi đây để khai thác đá, được vài năm họ dời đi và để lại những hố sâu không san lấp, cứ thế mưa cùng nước ngầm chảy vào các hố rồi hình thành nên các hồ đến nay. Những chỏm đá, vách đá cheo leo, lởm chởm bên ven hồ, đám cỏ dại thi nhau chồi lên, chúng nó xúm lại rồi cùng đung đưa theo làn gió.

"Nam quốc sơn hà Nam đế cư"

Giọng hắn trầm chậm rãi từ tốn phát ra, đã 4 ngày rồi, từ khi hắn ở đây, ngày đầu tiên thực sự mệt mỏi và chán nản, hắn chưa biết cái hè này sẽ đi đâu về đâu có như hắn mong đợi, sau đó thì chuyện rồi cũng ổn. Câu nói của những người thầy còn văng vẳng trong đầu, những hình ảnh vốn trên phim cũng đôi khi hiện hữu.

" Các bác có biết khi học tôi đã có và mất những gì không? "

hắn nói với những sự vật ở đấy, mọi người đều im ắng, chờ đợi câu nói tiếp của hắn

" Đấy là câu hỏi từ 1 người thầy đến với đại đội tôi, tiết học đấy rất vui, thầy đã nói về những câu chuyện lấp lỗ châu mai, về cái tinh thần chiến đấu dành lại sự tự do cho bản thân, kể về những tham vọng của sinh vật cao cấp nhất hệ mặt trời. Câu chuyện dài dẳng ấy cũng đã khiến 1 nam sinh đại đội tôi đi vào giấc ngủ sau khi vào lớp 30 phút! " đoạn hắn cười khúc khích

"Không ngờ được là anh ta gật gà gù đến nổi nhiễu nước bọt xuống bàn"

Tiếng gió, cây lao xao, đất đá hình như thoáng khẽ run, tất cả hoà cùng tiếng cười của hắn.

"Đại đội tôi còn thi nhau lắp ráp mấy dân Avtomat Kalashnikova gì đấy tên thật dài tôi không nhớ rõ tên, viết tắt là AKM thì phải, nếu có dịp sẽ mở giải mở rộng liên tiểu đội. Buổi học lắp ráp ở dưới 1 mái nhà ngói, ở đấy thầy tôi có kể về một loại mái nhà làm từ lá trung quân, tôi đã từng thấy và chạm lá này ở Trung ương Cục miền nam, Tây Ninh, vì đặc tính là cháy nhưng không cháy lan, nên được dùng làm mái từ thời chiến, khó phát hiện khi nhìn trên cao, thoáng và mát nữa chứ. Chuyến đi ấy tôi được một sư thầy tổ chức cho đi, sư thầy giảng bài rất hay. "

Dừng một khoảng, vì tiếng gọi hắn đi về từ phía sau, hắn đáp rồi khua tay ra ý muốn nán lại vài phút, đám người sau cười rồi bước đi. Hắn lại khẽ nói tiếp

" Để tôi kể mọi người nghe về câu chuyện con nhện ở miếu quan âm, đó là cuộc gặp gỡ giữa phật và con nhện trong miếu, do nhện ngày ngửi hương khói và lời cầu đảo nên có phật tính, ngày nọ Phật tình cờ ghé miếu thì gặp, Phật có hỏi nhện một câu " trên thế gian cái gì là quý giá nhất? "

Mọi vật đều chăm chú nghe hắn kể, nhện vì chưa nhận ra điều quý giá, được chuyển kiếp thành một tiểu thư, có lòng với trạng nguyên nọ là người nàng kiếp trước yêu mến, nhưng tình không đáp tình, nên bệnh mà tử, trước khi ra đi thì chàng hoàng tử kia đến bên nàng, chàng là kiếp trước đem lòng yêu thương nhưng nàng lại không để ý, lúc ấy Phật hiện ra và hỏi linh hồn nhện tinh cái gì quý giá nhất, đoạn hắn dừng kể. Suy ngẫm lại tiếp tục nói

"Điều quý giá nhất mà Phật nói là hiện tại, sau bao năm, bao kiếp luân hồi ta đã ở đây, làm những điều này, sở hữu những điều này, tôi lại nghĩ đến cái tâm tham của sinh vật cao cấp này, kể cả bản thân tôi cũng không tránh khỏi điều tham sân si, rồi chìm trong nhiều suy nghĩ làm nhức lòng."

Viên đá nhỏ bị đợt gió mạnh thổi lăn đến chỗ hắn. Hắn cầm lên, rồi nói tiếng cảm ơn, đặt lại Viên đá tại chỗ cũ, ngồi duỗi thẳng chân, tay chống ra sau, ngửa mặt lên trời nhắm mắt tận hưởng khí trời trong lành, đâu đâu thoảng lên mùi đất, mùi sương, trên trời lất phất rơi xuống vài hạt mưa. Không khí dễ khiến con người ta chill phết.

Hắn nhớ đến buổi tập hành quân, kể cho mn về chú bán kem dễ thương đã cho cậu sinh viên nọ 2 cây kem sau khi anh mua 2 cây và lỡ làm rớt. Nhớ buổi học đầu về lòng dũng cảm và sự thông minh của con người. Những buổi khi trời đứng bóng, tiếng ve xướng lên vang trời cho mấy quả đầu xanh lúc nhúc ra sân tập hợp, phơi thân dưới nắng hơn 10p đồng hồ, vài cây nấm xanh, đỏ, loè loẹt mọc lên che cho những sinh vật ở dưới.

Trời ngày càng sụp tối, gió bên ven hồ, trên những chỏm đá lạnh lùng lướt qua hắn, đến lúc phải về rồi. Đoạn hắn đứng dậy, khẽ nói gì đấy, bụi bông hoa dại quanh đấy đung đưa. Hắn quay đi để lại khung cảnh lao xao nhưng lại tĩnh lặng.

________________________

Về phòng
"Chủ nhân về rồi, hôm nay thế nào ạ, trông cô vui vẻ hẳn lên so với 3 ngày trước." đám nhóc ở phòng nhộn nhịp cả một góc giường.

"Hôm nay vui lắm, để tôi đi thay đồ rồi kể mọi người nghe trên lớp đội tôi la rùm trời. " nói xong hắn lấy đồ đi thay, đám nhóc lại lộn xộn

"Nay cô tươi tắn hẳn, chắc đã quen rồi, hôm bữa thấy về là ngủ mất"

"Ừ ừ, ngủ sớm dậy sớm ngủ chứ trong khi chủ nhân trước giờ toàn thức khuya dậy trễ"

Góc giường nhộn nhịp hẳn lên, bàn và tán, cho đến khi hắn vào, và những câu truyện tiếp tục cho đi.



Thúng rau mầm 7.6.16 ______________________________________________________ Lúc nha lúc nhúc

Lúc nha lúc nhúc

"Trời nay dịu thật, ít nắng dù đã trưa rầu, chiều nay chắc sẽ có trận mưa rào đây, và chúng ta sẽ được hưởng thức những hạt nước li ta li ti đấy, rất tinh khiết và trong lành"

"Hể! Thật sao! 2 ngày rồi, chủ nhân đã quên tưới nước cho ta đấy, giờ nghe tin có mưa thật thích thật! "

"Sắp được ăn rồi yeah yeah yeah"

Không gian tĩnh mịt bị nhốn nháo bởi những tiếng trẻ thơ ríu rít, đợi chờ cơn mưa mùa hạ, bản thân những thứ xung quanh cũng nôn nao không ít, người này trầm trồ bảo cuối cùng cũng mưa trời dạo nay có vẻ nóng thân họ gỉ hết, người kia e dè sắp mưa rồi lại phải bị ướt, vân va vân vân, cứ thế, bắt đầu một giọt, hai giọt, tí tách rồi ào ào xuống, cơn mưa giữa mùa hạ mang theo hương gió phía Tây Nam tươi mát, tiếng ồn ào ở phía sau nhà ngày lớn hơn rồi đột nhiên im bặt bởi thanh âm già cỗi

" Lâu rồi, ta lại tìm được cảm giác yên bình như thế"

Ông bác gần 54 cười khà khà trước sự bất ngờ của mọi vật xung quanh. Bao nay mọi người thấy ông im lặng, từ khi về trú ngụ nơi đây, ông đều không nói một lời,chỉ cười hiền từ rồi che chở mọi thứ. Nay ông già mà mọi người thầm kính bật câu thoại thật là lạ thường, sắp có biến chăng?

" Mọi người cũng nên lưu lại những khoảnh khắc này đi, ta từng này tuổi rồi, bây giờ mới có lại cảm giác yên bình đến lạ thường! "
Đoạn nói tiếp " ngày ta được xây nên lúc ấy đường chỉ là đất đỏ, nơi đậy đặc biệt là đất bazan tốt cho cây trồng! Mà cái ngày xưa ấy kể rất bình yên"

"Quao! Ông kể tụi cháu nghe với, tụi cháu mới trưởng thành cách đây năm ngày, còn lạ quá, còn nhiều thứ tụi cháu không biết ạ! "

" Đúng rồi đúng rồi! Tôi dời tới đây hồi năm 2010 ấy, cũng chưa biết ở đây nhiều, cũng tò mò nữa"

" Tôi nữa, tuy tôi ở đây từ hồi năm 99, nhưng ở trong nhà suốt, cứ hôm nay đựng bu lông rồi đựng tu vít, lâu lâu được chủ nhân vác đi ra gặp anh canh cổng rồi làm quen mới biết được ít"

Bác nói "Kể thì cũng không có gì to tát cả, cái hồi ấy, trước nhà có cụ đa to và ông bạn hàng xóm của ta, còn có cả những cậu nhóc cô nhóc cứ nhôn nha nhốn nháo như tụi nhỏ mới năm ngày lớn kia, ngày ấy yên bình lắm."

Bác tiếp " Ông bạn hàng xóm hay kể về những cô cậu nhóc hai chân chạy nhảy phá phách như thế nào, cụ đa mà ta hay trò chuyện thường hay kể về những con người làm nên sử sách, về những đàn con đã bay về phương trời nào. Ngôi miếu cổ và nhỏ mang lại yên bình cho nơi đây được thờ phụng như nào. Cũng vào ngày mưa mùa hạ ấy, ba người cũng nói và kể về thời thanh thiếu, nắng nhẹ soi rọi những hạt mưa ti li rơi lách tách, gió nhè nhẹ bay bay, tĩnh lặng, thời gian như lắng đọng chỉ còn tiếng cười vang ngọt ngào êm ả. "

"Haiz nhưng giờ đây còn đâu, thời gian cứ thế cụ đa già bị đốn hạ, ông bạn thân cũng cuốn gói đi theo, giờ chỉ còn bụi và sương khói, khối nhựa đen họ xuất hiện ngày một nhiều, tiếng hò tiếng hét, lâu cả tiếng ồ ồ của chàng trai trẻ phi nước đại"

"Yên bình và giản dị vốn không còn nữa rồi"

Không khí trùng xuống một nhịp, mưa vẫn lớt phớt rơi

Vâng đã lâu rồi tôi không còn cảm nhận được tiếng ve mùa hạ kêu chói tai. Không còn cảm nhận được tiếng dế mỗi đêm ríu rít như thế nào, tiếng lạo xạo của những bụi cây và cả những hình ảnh đom đóm chập chờn dưới bầu trời đầy sao và trăng tỏ.

"Chuyện thì cũng diễn ra rồi, nhưng ít ra ta cũng phát hiện cô chủ của nhà đã về, và cô đang nhìn chúng ta nói kìa! "

"Haha khéo hay cho bác, bác kể làm cháu bị cuốn hút theo, nên tiện thể hiếm khi thời tiết êm dịu và đầy hoài niệm như vầy thì một câu chuyện ngày ấy không tệ nhỉ haha"

"Lâu lắm cô chủ mới về, nên cứ nghe, kỳ thật từ hồi cô còn bé đến giờ cô đã thay đổi nhiều rồi cô chủ ạ! "

"Bác quá khen, ừm đến giờ tôi phải vô có việc r, bác với mọi người cùng ngắm mưa nhé, tụi nhóc 5 ngày trưởng thành dễ thương lắm kaka"

"Cảm ơn cô chủ <3 được khen dễ thương kìa"

Bác cười hiền từ đáp "Vâng chào cô"

Câu chuyện tiếp tục tiếp diễn khi tôi rời đi. Tôi không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng ít ra tôi cũng đã có một câu chuyện từ họ.

"Cô chủ, tôi đã già rồi có còn hợp với cô để nói về những chuyện cụ đa và những người bạn đã mãi không còn của tôi? "

"Được mà, những kỷ niệm ấy ông nên giữ và chia sẽ cho mọi người, tôi cũng thích nghe chuyện lắm nên ông cứ tự nhiên"

Câu hỏi ngày ấy "liệu có còn", mọi thứ đều mang cho mình một câu chuyện riêng của tuổi đời chúng, dù có ở hoàn cảnh nào, nơi nào, thì những câu chuyện ấy đã mang cho chúng một giá trị đặc biệt rồi, vấn đề là bạn có sẵn sàng lắng nghe chuyện chúng sắp kể hay chưa thôi.


" Gió hạ, Đung đưa cành lá- Tiếng ve kêu. "

" Gió h

 Đung đưa cành lá-

 Tiếng ve kêu. " 

Không ngươi làm sai rồi nhóc! Phải là:

" Gió lật tiết trời
Đất đá xây cao
Lá héo tàn"

Nhóc con trố mắt hỏi:"what!!!?? Vậy của tôi cũng đúng mà! Hè về thì ve kêu thôi! "
Ông: " Bậy nào! Ta có nghe được tiếng ve đâu! Đêm rít, dế còn không có nói chi đến mùa ve! "
Nhóc: "hmmmmm!"
Ông:" người nghĩ cái gì! Thể thơ này là truyền đạt những gì ngươi đang thấy với lại không được dùng "xuân, hạ, thu, đông" trong câu thơ thế quái nào ngươi bê nguyên chữ "Hạ" vào thế hử! "
Nhóc:" biết rồi! Tôi mới biết còn tập tành, nên sai sót chuyện thường tình thôi! Xì làm gì lố!"
Ông:" nè nè ta quất một phát là về ăn lươn nguyên tháng nha gái! "
Nhóc:" ấy ấy đau lắm! Không được đâu chết đó ông già! Mà tôi chưa hiểu ý ông lắm về bài thơ vừa rồi! Đất đá xây cao, sinh sôi nả nở thì tốt cho cây chứ, sao lá héo được! Ah hay ông đang nói về mùa Thu! Mà chỗ mình làm gì có mùa thu!?!! "
Ông:" Bài thơ ta cũng làm sai đấy! Kakaka! "
Nhóc:" what!!!!! Sao sai được chứ! Gì nảy h tôi bị vắt mũi á! "
Ông:" thấy ngươi đứng chờ xe lam, còn làm thơ nữa chứ ta chọc cho vui! "
Nhóc:" nhưng bài ông sai chỗ nào được! Thấy ông cũng rành thể này mừ! "
Ông:" thay vì những điều trước mắt ngươi thấy thì ta nhìn những điều đã, đang và sắp thay đổi trong tương lai! Anh em ta cũng đã mất rất nhiều trong quá khứ, cuối cùng cũng swx đến lão già này thôi! "
Nhóc:" mồ!! Sao buồn vậy!! Lạc quan lên! Ông còn trẻ mà mới có mấy chục đốt thôi! Có gì lâu lâu tui về rồi lại trò chuyện với ông! "
Ông:" cháu tên gì con gái!? Uk ta cũng thấy lâu lâu cháu về đây!! Còn loay hoay với mấy bụi hoa dại nữa chứ, qua đường thì không để ý r đạp ba mấy bãi hoa lài cắm bãi " ứm " trâu kia! "
Nhóc: " cháu là người thích đi nghe chuyện!! Hehe ah xe tới rồi bái bai cụ nhé sau này gặp! "
Tiếng lá lạo xạo một hồi rồi tắt dần trông chiếc xe lăn bánh khuất dần! Cháu gái à thời gian như thoi đưa, đường ngày rõ rệt, nhà ngày cao và to, những con người ấy không cần chúng ta che nắng, không ngắm chúng ta vào mỗi đêm hè tĩnh lặng,.... Vậy chúng ta sẽ được tồn tại sao!?
Bình dị và giản đơn vốn đã không còn nữa rồi!

 



You know what..... toutes ces années....đồ cổ là đồ cũ, đồ cũ có nhiều năm tuổi 1 trăm năm, 2 trăm, 1 ngàn hay 3, 4 ngàn năm,...nhưng thế gian này rất trớ trêu, một số thực sự có giá trị với họ mới giữ gìn, còn không thì cứ bỏ đi là được!!!

 


"Hú oh wao!! View đẹp vậy!!!"

"Ngày nào ta cũng ngắm đến phát chán"

"Bác ngày nào cũng ngắm cảnh này thích quá nhỉ'

"Bác cái đầu đen nhà ngươi!! Ta còn trẻ thế gọi chú được rồi nhóc con! "

"What!! Chú thế quái nào được!! Ông có tận từ năm 1868 lận!! Sao gọi chú được!"

"Gì gì! 1966 nhé!! Mới có 51 năm chứ nhiêu!! Chú được rồi!!"

"Phải không đây!! 51 tuổi bảo Chú thế răng nào được!! Tôi mới có mười mấy!! Bác hơn tôi tận bốn mấy!! "

"Ngươi tin ta sập đè chết ngươi không nhóc tì!! "

"Bác sập dễ dàng thế!! Già mới dễ sập thế chứ non chẹt sao mà sập được!!"

"Ngươi!! Ai bảo ta già!!!"

"Bác tự nói đấy!! Tôi chỉ bổ sung thêm thôi!! "

"Hừ riết rồi không coi ta ra gì!! Lâu rồi ta mới gặp 1 người như ngươi!! "

"Bác quá khen! "

"Như điên vậy!!"

"..........."

"Ha ha! Nhóc nay mười mấy nhỉ!! Còn non quá, mà ngươi cũng lạ quá! Đám con nít bây giờ cũng vậy!! Con người thay đổi nhiều ghê đó!! Năm nào ta mới lớ ngớ được tạo nên từ những cụ tổ tông bên Pháp ấy, Việt Nam cũng có nhưng đa phần là Pháp, bây giờ các cụ ấy cũng ngủ say rồi!! Năm 1966 ta mới chính thức ở đây, chứ ngươi nghe 1954 ta ở đây thì cũng có phần đúng ,cụ Norodom ấy nhá đổi thành tên của ta , cụ mới là người sinh năm 1868 nhá chứ không phải ta!! Tận 1962 con người mới xây ta thay thế cho cụ!! Sao không tin à!! Lên mạng hay internet mà đám người các ngươi hay nói đi! Lên đó mà xem cụ như thế nào!! Rõ bảo mà không chịu nghe!!"

"Rồi rồi!! Haha thưa chú!!"

" Très bien! Nhớ năm nào hình như 1975 ,ừ đúng r, có quân đoàn 2 (thì phải) húc anh bạn cổng sau của ta, tiếp đó thì chú cổng chính của ta bị húc theo luôn! Sau đó thì Trung úy Bùi Quang Thận - Ðại đội trưởng chỉ huy xe tăng 843 đã hạ lá cờ 3 sọc xuống, kéo lá cờ mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam lên. Cờ phấp phới tung bay trên nóc Dinh, kết thúc 30 năm chiến tranh gian khổ và anh dũng của dân tộc Việt Nam!! Huy hoàng chưa!! Ha ha ha ha!! "

"Yên bình quá!! Ngày nào ông cũng gặp người mới vậy!! Thấy vậy chứ mấy nghìn khách, đủ nước hết! Haha"

" Ừ cũng nhờ thế ta biết nhiều tiếng lắm nhá!! Gì sao lại ông rồi!! Là chú là chú là chú! Ta sập cho ngươi coi! "

"Ui ui! Vâng chú là chú haha!! Ui ui!! Sắp đến giờ phải đi rồi!!"

"Ư ngươi đi rồi sao!! Lâu lắm mới có người tâm sự!! Chứ mấy người kia vô ngó xem rồi đọc thông tin thôi!! Ta kêu khản họng muốn chết mà không ai xì tốp cho ta nói chuyện!! "

"Haha tôi nghĩ cũng có người dừng lại như tôi thôi!"

" Nhớ quay lại nha!! TvT! Nhóc ta chưa hỏi tên ngươi! E hèm cô tên gì? "

" cô luôn nhìn tôi già lắm sao 😂😂😂!!"

" Ta tôn trọng thôi! Hay giờ muốn gọi là NHÓC ĐEN!! "

"Tôi đen hồi nào"

"Hồi trước người ta hay gọi là dân đen ấy!"

"Hồi trước ừ thì!! chắc cũng mấy chục năm ấy, lâu lắc h còn gọi vậy đâu!! E hèm tôi chỉ là người thích nghe kể chuyện, vậy thôi! "

"Uầy cô đùa ta!! "

"Ha ha một ngày tốt lành!! Có duyên ông sẽ thấy tôi ngoài cổng! Hẹn gặp lại! "

"Bái bai!! Hẹn gặp lại! Gì gì ông nữa, là chú là chú là chú nghe chửa!! Ta sập cho ngươi coi!! "

_________________

Nhưng xét cho cùng dù cho là bỏ hay được giữ gìn, đồ cổ vẫn là đồ cũ, đồ cũ có những câu chuyện dài, chuyện ngắn, chúng rất muốn nói ra nhưng cũng tùy người không muốn nghe hay muốn nghe chúng nói mà dừng lại hay không thôi!

29.11.2017

Quận 5

Nhà ngươi ở đâu sao lại đi ngẩn ngơ thế kia? Tôi bị mất phương hướng rồi, mà cũng không muốn về sớm đâu!! Tôi phải tìm vài thứ cổ xưa!! Ôn...